vai trò của Đại tướng Võ Nguyên Giáp trong chiến dịch Điện Biên Phủ
ủa mình khi quyết định chuyển phương án tác chiến trong chiến dịch Điện Biên Phủ từ “đánh nhanh thắng nhanh” sang “đánh chắc tiến chắc”. Ông quyết định “kéo pháo ra” khi mọi lực lượng đã sẵn sàng chỉ còn chờ hiệu lệnh tiến công.
Hạ tuần tháng 12/1953, Bộ Chính trị quyết định chọn Điện Biên Phủ làm điểm quyết chiến chiến lược trong Đông Xuân 1953 - 1954. Đảng ủy chiến dịch được chỉ định gồm các đồng chí: Tham mưu trưởng Hoàng Văn Thái; Chủ nhiệm Chính trị Lê Liêm; Chủ nhiệm Cung cấp Đặng Kim Giang và Đại tướng Võ Nguyên Giáp, Bí thư Đảng ủy kiêm Chỉ huy trưởng chiến dịch.
Chiều ngày 12/1/1954, Hội nghị Đảng ủy mặt trận đã được triệu tập ở hang Thẩm Púa. Trong cuộc họp, tất cả đảng ủy viên đều nhất trí chọn phương châm “đánh nhanh thắng nhanh”. Mọi người cho rằng, quân ta đang sung sức, quyết tâm chiến đấu rất cao, lại có trọng pháo và pháo cao xạ lần đầu xuất trận, ta có thể tạo bất ngờ và đánh thắng. Nếu không đánh sớm, để tập đoàn cứ điểm được tăng cường quá mạnh, ta sẽ bỏ lỡ cơ hội đánh tiêu diệt lớn trong Đông Xuân này. Nhưng đại tướng Võ Nguyên Giáp không nhất trí với quyết định trên vì thấy phương án "Đánh nhanh thắng nhanh" mang nhiều tính chủ quan, không đánh giá đúng thực lực hai bên không thể đảm bảo chắc thắng.
Ngày 14/1/1954, tại Hội nghị phổ biến kế hoạch tác chiến được tổ chức ở hang Thẩm Púa, phương án đánh nhanh thắng nhanh và nhiệm vụ của các đơn vị, các binh chủng đã được đưa ra. Cán bộ cao cấp, trung cấp các đại đoàn tham gia chiến đấu đều có mặt. Dự kiến trận đánh sẽ diễn ra trong hai ngày, ba đêm. Trước mắt, tập trung toàn bộ lực lượng bộ đội hoàn thành đường kéo pháo và đưa pháo vào trận địa dã chiến bí mật, an toàn. Không khí hội nghị phấn khởi và tin tưởng, chỉ huy các đại đoàn đều biểu thị quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ.
Theo báo cáo của Cục Quân báo, lúc này binh lực ở Điện Biên Phủ đã từ sáu tiểu đoàn lúc đầu, tăng lên 11 tiểu đoàn bộ binh và dù. Hàng ngày máy bay địch tiếp tục vận chuyển và thả dù hàng trăm tấn lương thực, vũ khí, đạn dược... xuống sân bay Mường Thanh và Hồng Cúm. Đồi Độc Lập nay đã trở thành một trung tâm đề kháng vững chắc. Cụm cứ điểm Him Lam đã được tăng cường.
Hai ngày trước giờ nổ súng (Ngày 23/1/1954), Cục phó Cục Bảo vệ Phạm Kiệt báo cáo: Pháo của ta đều bố trí ở trận địa dã chiến, địa hình rất trống trải, nếu bị phản pháo hoặc không quân đánh phá sẽ khó tránh khỏi tổn thất. Một số pháo vẫn chưa kéo được tới trận địa. Đồng thời, khi kiểm tra tình hình chiến đấu của Đại đoàn 312, Đại đoàn trưởng Lê Trọng Tấn báo cáo là đơn vị phải đột phá liên tục ba phòng tuyến của địch mới vào được trung tâm...
Sau nhiều ngày đêm chật vật, những khẩu pháo mới xích tới gần trận địa dã chiến. Một chiến sĩ của Đại đoàn 312 không may bị địch bắt. Ngày 24/1, qua tin trinh sát kỹ thuật, ta lại biết địch đã nắm được thời gian ta nổ súng và thông báo cho nhau. Bộ Chỉ huy chiến dịch đã quyết định hoãn thời gian nổ súng lại 24 tiếng. Và phân công cán bộ đi nắm lại tình hình sẵn sàng chiến đấu của các đơn vị.
Mỗi ngày trôi qua, trước những thay đổi quan trọng về phía địch từ sau hội nghị Thẩm Púa, Đại tướng Võ Nguyên Giáp càng nhận thấy rõ là không thể đánh nhanh được, vì cảm thấy làm như vậy là mạo hiểm. Sau nhiều ngày đêm suy nghĩ, trăn trở Đại tướng đã có một quyết định quan trọng: Ta vẫn giữ vững quyết tâm tiêu diệt địch ở Điện Biên Phủ, nhưng phải thay đổi cách đánh.
Ngày 26/1/1954, trong cuộc họp Đảng ủy mặt trận, Đại tướng Võ Nguyên Giáp quyết định phải cho lui quân do ba khó khăn rõ rệt.
1. Các đơn vị bộ đội chủ lực chưa có khả năng trong một thời gian ngắn, tiêu diệt cả chục tiểu đoàn địch phòng ngự trong tập đoàn cứ điểm. (Hiện tại địch có: 49 cứ điểm, binh lực, hỏa lực mạnh, có công sự vững chắc và hệ thống vật cản dày đặc...). 2. Ta chưa có kinh nghiệm đánh hợp đồng bộ binh và pháo binh trên quy mô lớn. Cán bộ còn lúng túng trong việc chỉ huy.
3. Bộ đội phải chiến đấu liên tục trong hai ngày ba đêm với một kẻ địch có ưu thế về không quân, pháo binh và xe tăng trên địa hình trống trải, nhất là trên cánh đồng Mường Thanh khá rộng thì rất khó tránh thương vong, khó hoàn thành nhiệm vụ. Vì vậy trưa ngày 26/1/1954 tại cuộc họp Đảng ủy mặt trận, sau nhiều ý kiến thảo luận và cân nhắc Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã quyết định hoãn cuộc tấn công chiều hôm đó và đưa ra kết luận: “Để đảm bảo nguyên tắc cao nhất là: “đánh chắc thắng”, cần chuyển phương châm tiêu diệt địch từ “đánh nhanh thắng nhanh” sang “đánh chắc tiến chắc”. Nay quyết định hoãn cuộc tiến công. Ra lệnh cho bộ đội trên toàn tuyến lui về địa điểm tập kết và kéo pháo ra. Công tác chính trị bảo đảm triệt để chấp hành mệnh lệnh lui quân như mệnh lệnh chiến đấu. Hậu cần chuyển sang chuẩn bị theo phương châm mới”.
Quyết định ngày 26/1/1954 đã được thực tiễn chứng minh là đúng qua những trận thắng trong các đợt tiến công của chiến dịch lịch sử Điện Biên Phủ. Việc quyết định thay đổi phương châm tác chiến của Đại tướng Võ Nguyên Giáp thể hiện một trí tuệ tuyệt vời, một tinh thần dũng cảm vô song, một tinh thần trách nhiệm rất cao trước vận mệnh của đất nước và sinh mệnh của cán bộ, chiến sĩ; thể hiện một sự quán triệt rất sâu, rất chắc phương châm “tích cực, chủ động, cơ động, linh hoạt” và thực hiện đúng lời Bác Hồ căn dặn trước lúc lên đường: “Trận này rất quan trọng, phải đánh cho thắng. Chắc thắng mới đánh, không chắc thắng không đánh”. Ba mươi lăm năm sau, trong cuốn hồi ức về Điện Biên Phủ, Đại tướng Võ Nguyên Giáp coi quyết định ngày 26/1/1954 thay đổi phương châm và cách đánh chiến dịch là quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời chỉ huy của mình. Đây là một quyết định lịch sử trong một chiến dịch lịch sử.
Chiều ngày 12/1/1954, Hội nghị Đảng ủy mặt trận đã được triệu tập ở hang Thẩm Púa. Trong cuộc họp, tất cả đảng ủy viên đều nhất trí chọn phương châm “đánh nhanh thắng nhanh”. Mọi người cho rằng, quân ta đang sung sức, quyết tâm chiến đấu rất cao, lại có trọng pháo và pháo cao xạ lần đầu xuất trận, ta có thể tạo bất ngờ và đánh thắng. Nếu không đánh sớm, để tập đoàn cứ điểm được tăng cường quá mạnh, ta sẽ bỏ lỡ cơ hội đánh tiêu diệt lớn trong Đông Xuân này. Nhưng đại tướng Võ Nguyên Giáp không nhất trí với quyết định trên vì thấy phương án "Đánh nhanh thắng nhanh" mang nhiều tính chủ quan, không đánh giá đúng thực lực hai bên không thể đảm bảo chắc thắng.
Ngày 14/1/1954, tại Hội nghị phổ biến kế hoạch tác chiến được tổ chức ở hang Thẩm Púa, phương án đánh nhanh thắng nhanh và nhiệm vụ của các đơn vị, các binh chủng đã được đưa ra. Cán bộ cao cấp, trung cấp các đại đoàn tham gia chiến đấu đều có mặt. Dự kiến trận đánh sẽ diễn ra trong hai ngày, ba đêm. Trước mắt, tập trung toàn bộ lực lượng bộ đội hoàn thành đường kéo pháo và đưa pháo vào trận địa dã chiến bí mật, an toàn. Không khí hội nghị phấn khởi và tin tưởng, chỉ huy các đại đoàn đều biểu thị quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ.
Theo báo cáo của Cục Quân báo, lúc này binh lực ở Điện Biên Phủ đã từ sáu tiểu đoàn lúc đầu, tăng lên 11 tiểu đoàn bộ binh và dù. Hàng ngày máy bay địch tiếp tục vận chuyển và thả dù hàng trăm tấn lương thực, vũ khí, đạn dược... xuống sân bay Mường Thanh và Hồng Cúm. Đồi Độc Lập nay đã trở thành một trung tâm đề kháng vững chắc. Cụm cứ điểm Him Lam đã được tăng cường.
Hai ngày trước giờ nổ súng (Ngày 23/1/1954), Cục phó Cục Bảo vệ Phạm Kiệt báo cáo: Pháo của ta đều bố trí ở trận địa dã chiến, địa hình rất trống trải, nếu bị phản pháo hoặc không quân đánh phá sẽ khó tránh khỏi tổn thất. Một số pháo vẫn chưa kéo được tới trận địa. Đồng thời, khi kiểm tra tình hình chiến đấu của Đại đoàn 312, Đại đoàn trưởng Lê Trọng Tấn báo cáo là đơn vị phải đột phá liên tục ba phòng tuyến của địch mới vào được trung tâm...
Sau nhiều ngày đêm chật vật, những khẩu pháo mới xích tới gần trận địa dã chiến. Một chiến sĩ của Đại đoàn 312 không may bị địch bắt. Ngày 24/1, qua tin trinh sát kỹ thuật, ta lại biết địch đã nắm được thời gian ta nổ súng và thông báo cho nhau. Bộ Chỉ huy chiến dịch đã quyết định hoãn thời gian nổ súng lại 24 tiếng. Và phân công cán bộ đi nắm lại tình hình sẵn sàng chiến đấu của các đơn vị.
Mỗi ngày trôi qua, trước những thay đổi quan trọng về phía địch từ sau hội nghị Thẩm Púa, Đại tướng Võ Nguyên Giáp càng nhận thấy rõ là không thể đánh nhanh được, vì cảm thấy làm như vậy là mạo hiểm. Sau nhiều ngày đêm suy nghĩ, trăn trở Đại tướng đã có một quyết định quan trọng: Ta vẫn giữ vững quyết tâm tiêu diệt địch ở Điện Biên Phủ, nhưng phải thay đổi cách đánh.
Ngày 26/1/1954, trong cuộc họp Đảng ủy mặt trận, Đại tướng Võ Nguyên Giáp quyết định phải cho lui quân do ba khó khăn rõ rệt.
1. Các đơn vị bộ đội chủ lực chưa có khả năng trong một thời gian ngắn, tiêu diệt cả chục tiểu đoàn địch phòng ngự trong tập đoàn cứ điểm. (Hiện tại địch có: 49 cứ điểm, binh lực, hỏa lực mạnh, có công sự vững chắc và hệ thống vật cản dày đặc...). 2. Ta chưa có kinh nghiệm đánh hợp đồng bộ binh và pháo binh trên quy mô lớn. Cán bộ còn lúng túng trong việc chỉ huy.
3. Bộ đội phải chiến đấu liên tục trong hai ngày ba đêm với một kẻ địch có ưu thế về không quân, pháo binh và xe tăng trên địa hình trống trải, nhất là trên cánh đồng Mường Thanh khá rộng thì rất khó tránh thương vong, khó hoàn thành nhiệm vụ. Vì vậy trưa ngày 26/1/1954 tại cuộc họp Đảng ủy mặt trận, sau nhiều ý kiến thảo luận và cân nhắc Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã quyết định hoãn cuộc tấn công chiều hôm đó và đưa ra kết luận: “Để đảm bảo nguyên tắc cao nhất là: “đánh chắc thắng”, cần chuyển phương châm tiêu diệt địch từ “đánh nhanh thắng nhanh” sang “đánh chắc tiến chắc”. Nay quyết định hoãn cuộc tiến công. Ra lệnh cho bộ đội trên toàn tuyến lui về địa điểm tập kết và kéo pháo ra. Công tác chính trị bảo đảm triệt để chấp hành mệnh lệnh lui quân như mệnh lệnh chiến đấu. Hậu cần chuyển sang chuẩn bị theo phương châm mới”.
Quyết định ngày 26/1/1954 đã được thực tiễn chứng minh là đúng qua những trận thắng trong các đợt tiến công của chiến dịch lịch sử Điện Biên Phủ. Việc quyết định thay đổi phương châm tác chiến của Đại tướng Võ Nguyên Giáp thể hiện một trí tuệ tuyệt vời, một tinh thần dũng cảm vô song, một tinh thần trách nhiệm rất cao trước vận mệnh của đất nước và sinh mệnh của cán bộ, chiến sĩ; thể hiện một sự quán triệt rất sâu, rất chắc phương châm “tích cực, chủ động, cơ động, linh hoạt” và thực hiện đúng lời Bác Hồ căn dặn trước lúc lên đường: “Trận này rất quan trọng, phải đánh cho thắng. Chắc thắng mới đánh, không chắc thắng không đánh”. Ba mươi lăm năm sau, trong cuốn hồi ức về Điện Biên Phủ, Đại tướng Võ Nguyên Giáp coi quyết định ngày 26/1/1954 thay đổi phương châm và cách đánh chiến dịch là quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời chỉ huy của mình. Đây là một quyết định lịch sử trong một chiến dịch lịch sử.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét